Một tầm nhìn về Địa ngục.
<< trước
kế tiếp >>
Những Linh Hồn Bây Giờ Đang Ở Trong Tù.
William Branham.Đọc các tài khoản trong...
Những Linh Hồn Bây Giờ Đang Ở Trong Tù.Rồi một lần nọ, tôi ra ngoài đi săn, nó dường như là một bản tánh thứ hai đối với tôi là yêu thích săn bắn. Tôi ra ngoài đi săn với một anh bạn, Jim Poole, lúc ấy là một cậu bé đáng yêu. Tôi nghĩ con trai của anh đi nhà thờ tại đây, bé Jim. Một gia đình của những người tốt đẹp. Tôi biết nhà Poole. Jimmy và tôi thường ngủ cùng nhau, sống cùng nhau kể từ khi chúng tôi là những cậu bé tại trường học... về tuổi tác, chúng tôi cách nhau khoảng 6 tháng. Jimmy đã để cho súng của cậu lẩy cò nổ, bắn xuyên qua cả hai chân của tôi, thật gần với tôi -- Một khẩu súng ngắn, tôi được đưa đến bệnh viện và nằm hấp hối tại đó. Vào những ngày ấy, không có Pen-ni-xilin hay thứ gì cả. Họ đặt một tấm trải bằng cao su dưới tôi, đêm đó, tôi biết, họ sẽ phẫu thuật vào sáng hôm sau. Họ chỉ lấy, rửa sạch vết thương, những miếng thịt lớn sưng phồng lên, họ dùng kéo cắt chúng đi, tôi phải nắm lấy bàn tay của một người. Người ấy là F___ E___, anh vừa tự tử mới đây, tôi phải giữ và nâng bàn tay của tôi lên từ cổ tay của anh, khi họ tiến hành ca mổ. Tôi la khóc, bám víu lấy, giống như thế, rồi họ cắt phần chân đó ra. Tôi chỉ là một cậu bé 14 tuổi.
Đêm đó, tôi cố gắng ngủ... Tôi thức dậy và thứ gì đó văng tung toé. Máu ra tại đây, gần một nữa ga-lon [khoảng 1 lít 9. - Bt], tôi nghĩ vậy, từ những mao mạch. Họ chụp tia X quang, nói rằng vết bắn nằm thật sát với động mạch đó, trên cả hai bên, chỉ một vết xước nhỏ, sẽ cắt nó ngay vào, tôi bắt đầu bị chảy máu. Tôi nghĩ, “Thế là hết đời mình rồi.” Tôi đặt bàn tay của tôi xuống giống như thế này và nâng chúng lên, máu chảy xuống bàn tay tôi. Tôi đang nằm trên máu của mình. Tôi gọi, rung chuông. Cô y tá đến, cô chỉ thấm nó với khăn bởi vì không có gì họ có thể làm được.
Sáng hôm sau, trong tình trạng yếu đi đó (Anh em biết, trong những ngày đó, họ không cho truyền máu), họ đã phẫu thuật tôi. Họ cho tôi ê-te. Tôi nghĩ anh em còn nhớ, đó là thuốc ê-tê cũ. Được thoa thuốc tê đó rồi, tôi tỉnh lại 8 giờ sau. Họ đã thoa cho tôi thật nhiều, họ nghĩ tôi không thể tỉnh lại. Họ không thể làm cho tôi tỉnh lại.
-----Khi tôi tỉnh lại khỏi chất ê te, điều gì đó đã xảy ra cho tôi tại đó. Tôi luôn tin nó là một khải tượng. Bởi vì tôi quá yếu, họ nghĩ tôi sắp chết. Bà đang khóc. Khi tôi mở mắt tôi để nhìn, tôi có thể nghe bà nói chuyện, rồi tôi ngủ trở lại, thức dậy 2 hay 3 lần. Rồi tôi đã có một khải tượng lúc ấy. Lúc ấy tôi đã có...
Khoảng 7 tháng sau, tôi phải đi lấy ra các miếng gạc vết súng bắn, các miếng vải đi săn thấm mỡ khỏi chân mà bác sĩ đã không lấy đi trước đó. Do vậy, tôi đã bị nhiễm độc máu, cả hai chân bị sưng phồng lên, gấp đôi dưới tôi, họ muốn lấy đi cả hai chân lên đến tận hông tôi. Tôi nói, “Không, chỉ cao đến đây, lấy nó ra khỏi tại đây.” Tôi không thể hiểu được. Vậy, cuối cùng, Bác sĩ Reeder và Bác sĩ Pirtle, từ Louisille đến, đã thực hiện ca mổ, cắt tại đó và lấy nó ra; Và ngày hôm nay, tôi có đôi chân tuyệt diệu bởi ân điển của Đức Chúa Trời.
Vào lúc này, khi tôi có khải tượng này và suy nghĩ tôi đã vượt qua từ sự sống này vào trong sự dằn vặt. 7 tháng sau đó, tôi đã có ca mổ thứ hai, tại Bệnh viện Tưởng niệm Quận Clark đây. Vào lúc đó, khi tôi tỉnh lại, tôi nghĩ mình đang đứng bên ngoài ở miền Tây. Tôi có một khải tượng khác, có một cây thập tự vàng trên các từng trời, sự Vinh quang của Chúa tuôn ra từ cây thập tự đó. Tôi đứng tay tôi đưa ra giống như thế này và sự Vinh quang đó rơi vào trong ngực tôi. Và tôi... Khải tượng rời khỏi tôi. Cha tôi đang ngồi tại đó nhìn tôi, khi khải tượng đến với tôi.
Tôi luôn luôn cảm thấy... Trong tất cả những năm này, tất cả những người biết tôi, biết rằng tôi luôn luôn muốn đi về miền Tây. Anh em biết nó như thế nào. Luôn luôn có điều gì đó ở miền Tây. Nhưng vì có lần nào đó, một nhà thiên văn học đã bảo với tôi cùng một điều, tôi nên đi về miền Tây... Những ngôi sao, khi chúng đi qua những chu kỳ của chúng, giống như vậy, tôi đã được sinh ra dưới dấu hiệu đó, tôi chưa bào giờ thành công ở miền Đông, tôi phải đi về miền Tây. Năm ngoái, tôi đã khởi hành về miền Tây, để làm trọn vẹn những ao ước của một đời, đấy, để thực hiện điều đó.
-----Vậy trong điều này, tôi kể cho anh em những gì đã xảy ra. Trong khải tượng mà tôi đã có, tôi sẽ trở lại vì tôi đã mang 2 khải tượng đó vào, tỏ cho anh em về một trong những điều ấy. Tôi đi về miền Tây. Tôi luôn luôn mong mỏi về điều đó. Giờ đây, mục đích của Sứ điệp sáng nay là đặt để Hội thánh trong mọi điều mà Ngài sẽ để tôi đặt để Hội thánh vào, như tôi biết, cho đến khi tôi đi. Điều này đã tác động tôi, do vậy, tôi muốn đặt để Hội thánh. Bây giờ, đây chỉ là Đền Tạm để nghe. Trong khải tượng này, khải tượng đầu tiên, đây là những gì đã xảy ra.
Sau khi khải tượng giáng xuống tôi, tôi cảm thấy thật là yếu, tôi đã mất hết cả máu đó. Tôi nghĩ tôi đang chìm vào trong một cõi Đời đời vô tận. Nhiều người trong các anh em đã nghe tôi kể điều này trước đây. Đầu tiên, tôi đang đi xuyên qua, giống như những đám mây, rồi đi qua bóng tối, chìm xuống, chìm xuống. Điều đầu tiên anh em biết, tôi đã đi vào những khu vực của những kẻ hư mất. Tại đó, tôi kêu gào, nhìn, có mọi thứ tại đó, không có cái nền móng nào ở dưới cả. Tôi không bao giờ có thể ngừng rơi được, vì sự Vĩnh cửu, giống như vậy, tôi đang rơi xuống, không ngừng lại nơi nào được.
Sau đó thật khác biệt rất lớn với khải tượng mà tôi đã có tại đây, cách đây không lâu, ở trong sự Vinh Hiển với dân sự, ngược lại. [Cái chết. Điều gì sau đó?] Nhưng trong khải tượng này, tôi đang rơi. Tôi gào lên, kêu bố tôi. Dĩ nhiên, là trẻ con, đó là những gì tôi sẽ làm. Tôi gào lên, kêu bố tôi, bố tôi không có mặt ở đó. Tôi gào lên, kêu mẹ tôi. “Có ai đó bắt con!” Không có mẹ tại đó. Tôi đang đi. Rồi tôi kêu gào với Đức Chúa Trời, không có Đức Chúa Trời tại đó. Không có gì ở tại đó.
Một lát sau, tôi nghe âm thanh não nề nhất mà tôi đã từng nghe, đó là một cảm xúc kinh sợ nhất. Không còn cách nào... Thậm chí một đám lửa đang bừng cháy tự do sẽ là một niềm vui thú đối với quang cảnh ấy. Bây giờ, các khải tượng đó không bao giờ sai. Đó là một trong những cảm xúc khúng khiếp nhất tôi đã từng có... Tôi nghe một tiếng động, âm thanh giống như loại gì ám ảnh vậy. Khi nó hiện ra, tôi nhìn thấy có những người nữ đang đến, bôi các thứ màu xanh đậm, anh em có thể thấy những gương mặt của họ, họ bôi thứ màu xanh dưới mắt của họ. Mắt họ nhìn lại, giống như những phụ nữ ngày nay tô vẽ mắt mình, theo cách như thế, và đúng là mắt họ và mặt họ. Họ đang đi và rên, “Ôi, ôi, ôi!” Ôi, chao ơi! Ồ! Tôi gào lên, “Ồ, Đức Chúa Trời, xin thương xót con. Ngài ở đâu? Nếu Ngài chỉ cho con trở lại, sống, con hứa với Ngài sẽ là một cậu bé tốt.” Bây giờ, đó là điều duy nhất tôi có thể nói. Vậy thì, Đức Chúa Trời biết, vào Ngày Phán xét, Ngài sẽ phán xét tôi vì lời tuyên bố đó. Đó là những gì tôi đã nói, “Lạy Đức Chúa Trời, xin hãy để cho con trở lại và con hứa với Ngài con sẽ là một cậu bé tốt.”
Tôi đã nói dối trước khi tôi bị bắn. Tôi đã làm gần như mọi điều đã có, phải được làm. Chỉ có một điều mà tôi nói... Từ đó có lẽ tôi thật trong sạch như trong lúc tôi đang có mặt tại đây ngay bây giờ. Khi tôi nhìn xuống và thấy mình bị thổi tung gần như làm đôi, tôi nói, “Đức Chúa Trời, xin thương xót con. Ngài biết con không bao giờ phạm tội tà dâm.” Đó là điều duy nhất tôi có thể nói với Đức Chúa Trời. Tôi đã không bao giờ nhận sự tha lỗi của Ngài và tất cả những điều này. Tôi chỉ có thể nói, “Con không bao giờ phạm tội tà dâm.” Rồi họ đem tôi ra ngoài đó, tôi kêu gào, “Lạy Chúa, xin thương xót con. Con sẽ là một người tốt nếu Ngài chỉ cho phép con trở lại,” vì tôi biết có một Đức Chúa Trời nơi nào đó. Vậy xin giúp tôi, những con người đang mỏi mệt đó, hết thảy ở chung quanh, tôi chỉ là một người mới tới. Những cảm xúc bất kỉnh, khủng khiếp, kín giấu... Trông giống như những đôi mắt lớn, những cặp lông mày lớn, chạy lui lại giống như một con mèo -- Giống như thế này, các thứ màu xanh, lở loét hay gì đó. Họ đang đi, “Ôi, ôi, ôi!” Ồ, thật là một cảm giác kinh khủng! Khi ấy tôi...
Rồi trong thời gian ngắn, tôi đã trở lại cuộc sống tự nhiên. Điều đó làm tôi lo lắng. Tôi suy nghĩ, “Ồ, xin đừng bao giờ để tôi đi vào một nơi giống như thế, không một con người nào sẽ từng đi vào một nơi giống như thế.” 7 tháng sau, tôi đã có một khải tượng, đang đứng ở miền Tây và thấy cây thập tự bằng vàng giáng xuống tôi. Tôi - tôi biết có những khu vực của những kẻ bị định tội nơi nào đó.
Tôi đã không bao giờ để ý nó nhiều quá cho đến khoảng cách đây 4 tuần lễ. Vợ tôi... Không bao giờ nghĩ về mặt nầy. Khoảng 4 tuần sau, vợ tôi và tôi đi xuống Tucson để mua sắm vài thứ, trong lúc tôi đang ngồi... Chúng tôi đi xuống tầng dưới -- có một nhóm những cậu con trai giống con gái, để tóc đuôi chuột. (Anh em biết, giống như phụ nữ hay làm.) -- Những mớ tóc xoăn xoã xuống đây phía trước, những chiếc quần thật ngắn, tôi nghĩ là những kiểu ăn mặc lập dị hay bất kỳ những gì mà anh em gọi. Họ có mặt tại nơi đó, mọi người đang nhìn họ, đầu của họ xù lớn giống như những người phụ nữ mang những mái tóc “waterhead”, anh em biết đó. Họ đi xuống đó.
----Vậy tôi đi lên tầng trên và ngồi xuống. Lúc ấy, có một thang cuốn, ở tại cửa tiệm của J. C. Penny, mang người ta lên. Ồ, tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy những người phụ nữ đi lên đó, trẻ, già, những người trẻ thờ ơ, nếp nhăn, mọi kiểu, mặc những đồ bé xíu trên thân thể dơ dáy, những người phụ nữ ăn mặc hở hang với những cái đầu xù lớn giống như thế, tại đây họ đến, một người ra khỏi thang cuốn đó, vừa mới lên giống như thế, chỗ tôi đang ngồi trên ghế, đầu cúi xuống.
Tôi xoay lại nhìn. Một người trong họ đi lên những bậc tam cấp, đang nói bằng tiếng Tây-ban-nha với một phụ nữ khác. Người phụ nữ da trắng khác đang nói chuyện với người phụ nữ Tây-ban-nha. Khi tôi nhìn, [Anh Branham bật ngón tay. - Bt] tôi đã được thay đổi ngay lập tức. Tôi đã thấy cảnh đó trước đó. Đôi mắt của bà ta... Anh em biết những người nữ đang làm như thế nào bây giờ, sơn phết mắt của họ, gần đây giống như mèo, anh em biết họ bôi lên giống thế này, mang những cập kính mèo và mọi thứ, mắt giương lên giống thế này, chất màu xanh đó dưới quầng mắt của họ. Khi tôi còn là một cậu bé, tôi đã thấy người đó. Chính đó là người phụ nữ, một cách chính xác. Tôi bị tê toàn thân, tôi bắt đầu nhìn chung quanh, có những người đang lẩm bẩm, anh em biết, về các giá cả và các thứ trong toà nhà.
Giống như thể tôi đã thay đổi trong chốc lát. Tôi nhìn và nghĩ, “Đó là những gì ta thấy nơi âm phủ.” Những kẻ lở loét có mặt tại đó. Tôi nghĩ bởi họ ở nơi âm phủ khiến cho họ theo cách đó, những phết xanh dưới những quầng mắt của họ. Tại đây, những người phụ nữ sơn phết thứ xanh đậm, xanh lơ cũng hệt như cách khải tượng đó đã nói cách đây 40 năm. Cách đây khoảng 40 năm, là những gì đã xảy ra. Tôi 54 tuổi; Lúc ấy tôi 14 tuổi. Vậy cách đây khoảng 40 năm, tối... Và đó - đó là... Dẫu sao, là con số của sự phán xét. Anh em biết đấy.
----Lúc ấy, tôi nghĩ tôi lưu ý những đôi mắt trông lở loét trên những người phụ nữ đó. Những người Tây-ban-nha, Pháp, Ấn-độ, da trắng, tất cả với nhau, những mái đầu xù lớn đó, anh em biết, với những đường chải đó, cách họ chải ngược ra sau, anh em biết họ làm điều đó như thế nào, uốn theo cách họ thích. Rồi, những cặp mắt trông lở loét với các màu sơn phết chạy ngược giống như những đôi mắt của mèo, họ đang nói chuyện, tôi lại có mặt tại đó lần nữa, đứng tại đó trong cửa tiệm của J. C. Penny, quay trở lại âm phủ lần nữa. Tôi cảm thấy quá sợ. Tôi nghĩ, “Lạy Chúa, chắc chắn con đã chưa chết và rốt cuộc Ngài đã để con đến nơi này.” Trong khải tượng đó, giống như anh em không thể nghe bằng tai của mình, anh em biết đó, chỉ là những tiếng lẩm bẩm đang diễn ra của những con người, những người phụ nữ đi lên thang cuốn đó, bước đi vòng quanh nơi đó và “Ôi, ôi...” Có những đôi mắt xanh, trông khôi hài, ảm đạm.
Đọc các tài khoản trong...
Những Linh Hồn Bây Giờ Đang Ở Trong Tù.