Món Qùa Gói Kín Của Đức Chúa Trởi.
<< trước
kế tiếp >>
Món Qùa Gói Kín Của Đức Chúa Trởi.
William Branham.Đọc các tài khoản trong...
Món Qùa Gói Kín Của Đức Chúa Trởi.Suy nghĩ về Bết-lê-hem, và tại sao ngẫu nhiên nó được chọn là nơi sanh ra Vua của muôn vua? Anh em biết đấy, Bết-lê-hem là một nơi nhỏ, một thị trấn rất nhỏ. Tôi thường tự hỏi tại sao Đức Chúa Trời không chọn một nơi có nhiều người sùng đạo hơn để làm điều đó, vì sự kiện quan trọng này, chẳng hạn như Si-lô. Si-lô là nơi đầu tiên lập hội mạc tại đó -- Hòm Giao ước đã được đặt tại đó sau khi vượt qua sông Giô-đanh. Hay là Ghinh-ganh, một thành phố lớn sùng đạo khác; Hoặc Si-ôn, ở trên núi, thành phố lớn đầy tin kính khác; Hay thậm chí kinh đô Giê-ru-sa-lem tráng lệ, với tất cả những bậc hiền triết và Thánh nhân qua các thế hệ. Tại sao Đức Chúa Trời không chọn Giê-ru-sa-lem?
Tại sao Ngài đã chọn Bết-lê-hem? Có lẽ giống như Ngài đã có thể chọn nơi nào đó, một trong những thành phố lớn để nương náu, sẽ bảo vệ Con Ngài trong trường hợp sự phiền phức xảy đến. Những nơi nương náu như Ra-mốt trong Ga-la-át, đó là thành ẩn náu đã được dựng nên cho dân sự có thể chạy vào những pháo đài này. Ca-đê là thành ẩn náu lớn khác; Hếp-rôn, thành ẩn náu lớn khác. Tại sao Đức Chúa Trời lại chọn Bết-lê-hem nhỏ bé, mà không chọn những thành phố lớn hơn này? ... Chúng có danh tiếng lớn hơn, và nhiều bối cảnh thuộc linh [Thiêng liêng] (spiritual background) hơn. Nhưng anh em biết, Đức Chúa Trời có một đường lối làm các công việc, đường lối riêng hoàn toàn của Ngài về các sự việc. Tôi rất vui mừng về điều đó. Anh em hiểu không? Đôi khi Ngài chọn các sự việc mà không có bối cảnh thuộc linh [Thiêng liêng], hay không có bất cứ hậu thuẩn nào cả. Đó là lý do Ngài là Đức Chúa Trời; Ngài có thể chọn điều gì đó chẳng là gì cả, và từ đó thực hiện. Vậy thì đó là điều khiến Ngài là Đức Chúa Trời. Đó là điều khiến chúng ta yêu Ngài. Đó là điều khiến cho những con người đáng thương chúng ta biết ơn Ngài, bởi vì mặc dù chúng ta nghèo nàn, không có hậu thuẩn, tuy nhiên Đức Chúa Trời có thể làm những việc lớn lao với chúng ta nếu Ngài làm cho chúng ta ở dưới quyền điều khiển của Ngài.
Giô-suê, dĩ nhiên là người đã đem dân Y-sơ-ra-ên vượt qua và phân chia đất. Chi phái Giu-đa này được chia phần ở Bết-lê-hem, phía trên góc miền bắc xứ Giu-đê, một dải đất nhỏ chạy ra trông giống như một bán đảo nhỏ. Và trong nơi này, địa phận này, địa phận lớn này, nó là một vùng trồng lúa mì ở phía bắc, nơi có vành đai lúa mì, ở đó họ trồng nhiều lúa mì và lúa mạch.
Một trong những người con trai của Ca-lép đã thành lập và xây dựng thành phố này. Ông tên là Sanh-môn, ông là một trong những con trai của Ca-lép. Nếu các bạn muốn tìm điều đó, tôi đang đi qua nhiều câu Kinh thánh này, nhưng tôi thấy một số anh em đang ghi chép. Trong I Sử ký 2:51, Anh em cũng tìm thấy trong Ma-thi-ơ 1:5, và ở đó ông đã thiết lập và xây dựng thành phố lớn này, mà trước đó là một thành nhỏ. Nhưng nó quan trọng bởi những việc lớn đã xảy ra tại thành phố này. Như tôi thường nói, không phải là ‘Hội Thánh’ đó vĩ đại (great), mà là chính Đức Chúa Trời vĩ đại có ngự trong Hội Thánh đó. Không phải là ‘Núi Thánh’ (holy mountain) vĩ đại, những vì có chính Đức Thánh Linh vĩ đại ngự trên núi đó. Không phải là con người đó là ‘Người Thánh’ (holy man), mà là chính Đức Thánh Linh ở trong con người đó. Đấy, đó là cách thành phố này đã có. Nó có tầm cỡ nhỏ, và có nhiều thung lũng ở đó, và nó cũng được xem như không có gì nhiều; Số dân thì ít ỏi, và hãy còn đến ngày hôm nay. Nhưng chính là bởi vì Đức Chúa Trời đã chọn nó để làm điều gì đấy. Đó là điều tôi thích: Điều gì đó khiến Đức Chúa Trời chọn lựa. Cho dù nó trông như thế nào với con người đi nữa, miễn là Đức Chúa Trời đã chọn nó.
Kỵ nữ Ra-háp mà tất cả chúng ta rất quen thuộc, nàng là cô gái trẻ làm điếm trên đường phố bởi cha mẹ người ngoại giáo, đã để đứng đường bởi vì nàng xinh đẹp, và mang về thu nhập cho họ bằng nghề làm điếm... Tuy nhiên, bên trong cô gái xấu xa sống trên hè phố này, nàng đã nghe rằng có một Đức Chúa Trời đáp lời cầu nguyện. Cơ hội đầu tiên nàng bắt đầu tin nhận Đức Chúa Trời hay làm điều gì cho Ngài, nàng đã thực hiện. Đức Chúa Trời đã cứu cuộc đời nàng, và cứu cả cha mẹ cùng gia đình nàng. Nàng đã yêu một tướng lãnh trong quân đội Y-sơ-ra-ên, chúng ta tìm thấy trong lịch sử, và kết hôn với vị tướng này. Sự tỏ tình của họ tuyệt vời. Cuối cùng họ đã định cư và sống ở Bết-lê-hem.
Qua viên tướng này đã mang nàng đến với cuộc đời, con của -- tôi không thể nhớ tên của viên tướng đó ngay bây giờ. Tôi đang cố gắng để nhớ. Tôi nghĩ tôi đã ghi tên ông ấy ở đây, nhưng tôi không nhớ. Tôi có tên con của Ra-háp, nhưng đó là con của Ra-háp với viên tướng này. Tên ông là Sanh-môn. Không phải vua Sa-lô-môn xây Đền thờ, con vua Đa-vít, nhưng Sanh-môn khác. Sanh-môn này sanh ra một con tên là Bô-ô. Còn Bô-ô thì hết thảy chúng ta đều quen thuộc với câu chuyện tuyệt vời của Bôô và nàng Ru-tơ.
Anh em thấy, cô gái này là Dân Ngoại, và là tổ mẫu của Đức Chúa Jêsus chúng ta. Khi Bô-ô, cháu nội bà, đã sanh ra và cũng kết hôn với Rutơ người Mô-áp, ông cũng đã cưới vào một cô dâu Dân Ngoại, nói theo cách trần tục, Chúa Jêsus cũng có một phần Dân Ngoại. Sau đó họ sanh ra người con, đặt tên là Ô-bết. Ô-bết sanh con, đặt tên là Y-sai. Y-sai có một con trai tên là Đa-vít. Tất cả điều này đều xảy ra ở Bết-lê-hem. Điều đó nghĩa là gì? Dòng dõi Chúa Jêsus, bối cảnh của Ngài mà những ‘con người thuộc linh’ không nhìn thấy, hay cái gọi là ‘những người thuộc linh’ (socalled spiritual men).
Chính là trên cùng mảnh đất này, Tiên tri Sa-mu-ên đã xức dầu cho Đa-vít làm vua trên dân Y-sơ-ra-ên, ngay tại Bết-lê-hem ở đây. Qua Đa-vít đã sanh ra “Người Con Vĩ Đại”, “Con cháu Đa-vít,” Con đã được sanh ra trong máng cỏ chuồng ngựa tầm thường trên sườn đồi, phía tây thành phố. Chính trên ngọn đồi đó các Thiên sứ của Đức Chúa Trời đã hát mừng lễ Giáng sinh đầu tiên. Chữ “Bết-lê-hem” (Bethlehem), chúng ta hãy phân tích chữ đó. “B-et-h” có nghĩa là “Nhà.” “E-l” có nghĩa là Đức Chúa Trời “God.” “E-l-h-am” có nghĩa là “bánh mì” [thức ăn]: “Nhà Bánh của Đức Chúa Trời” (“the house of God’s Bread.”) Thế thì điều đó thật thích hợp biết bao cho Bánh Sự Sống ra từ Bết-lê-hem, “Nhà Thức Ăn của Đức Chúa Trời.” Ồ, thật là một câu chuyện tuyệt vời.
Trời hẳn là hơi tối một chút, mặt trời đã lặn. Những ngôi sao có lẽ đã xuất hiện, ánh sáng gần như đã biến mất gần 2 giờ khi con lừa nhỏ bé bước những bước chân mệt mỏi lên phía sau sườn đồi phía tây Bết-lê-hem, khi nó đặt những móng chân nhỏ bé của mình, bởi vì nó mang thứ hàng quí giá. Giô-sép đang dẫn nó đi nhẹ nhàng, khi cả 3 bắt đầu lên đồi, hay đã đi lại suốt ngày dài, từ Na-xa-rét đến. Nàng có thể sanh bất cứ lúc nào, có lẽ đã quá ngày sanh nở.
Nhưng tất cả những điều này đã được Đức Chúa Trời định trước, làm việc với nhau vì ích lợi cho họ vì họ yêu Ngài. Đó chính là sự định trước của Đức Chúa Trời sẽ có một ông vua tàn ác vào thời đó, vua Hê-rốt khát máu. Đức Chúa Trời biết điều đó. Đức Chúa Trời biết về những gánh nặng sưu thuế, và làm thế nào chính quyền tàn bạo đã không có ý thương xót nào với người mẹ đáng thương sắp sanh Con đầu lòng đó chỉ trong vài ngày. Nhưng ông đã ra lệnh cho tất cả dân chúng trở về nơi sanh quán để đóng thuế, “Cho dù nàng ở trong tình trạng gì đi nữa, nàng phải đến dù sao đi nữa.” Đức Chúa Trời đã biết hết về điều đó. Ngài đã biết trước mọi sự. Ngài - Ngài biết mọi sự (Anh em hiểu không?) và Ngài làm cho mọi sự phù hợp với nhau vì sự tốt đẹp.
Nhóm 3 người và vật nhỏ bé này không làm ồn ào vì về điều đó, khi họ lên tới đỉnh đồi. Cuối cùng, sau nhiều tiếng rên rĩ, con lừa nhỏ... Tôi có thể thấy họ khi họ ngừng lại ở đỉnh đồi phía tây trên đường từ Na-xa-rét đến. Sau khi lên tới đỉnh đồi, nhìn xuống thung lũng Bết-lê-hem nhỏ bé nằm phía dưới... Nhiều ngọn đuốc đang cháy sáng. Nhiều người đang tụ họp lại với nhau từ khắp xứ Ga-li-lê trở về nơi sinh quán ở Bết-lê-hem, và khắp xứ để ghi tên vào sổ của chính quyền Rô-ma. Cho dù ở tình trạng gì đi nữa, họ phải đi lại dọc đường, những người đau ốm khó khăn, và người ốm nằm liệt giường, người phung, người bị ung thư, người nghèo, người què, tàn tật, mù lòa. Tất cả đều phải đến, bởi vì đó là lệnh của nhà cầm quyền. Hê-rốt đứng đằng sau điều đó, và lệnh phải được thi hành.
Khi nhóm người nhỏ bé của chúng ta ngừng lại ở đỉnh đồi, ở đó phải có một tảng đá lớn đang nằm đấy. Tôi có thể thấy Giô-sép nhẹ nhàng đỡ Ma-ri xuống khỏi lưng lừa, và đặt nàng ngồi trên tảng đá. Còn con lừa nhỏ thở dốc. Rồi sau đó Giô-sép bước đến vài bước, nhìn xuống Bết-lê-hem bé nhỏ, thấy đường phố đông nghẹt, và ồn ào, những ngọn đuốc thắp sáng trên đường phố, và những tiếng kêu la của nhiều người, họ đang nằm trong các sân và ở tòa án, và hết thảy ở bên ngoài cồng thành. Phải là cảnh tượng nào đó.
Giô-sép phải nói điều gì đó như thế này, “Ma-ri yêu dấu, hãy nghĩ xa ngoài thành phố về phía bắc, đó là nơi Ru-tơ người Mô-áp đã gặt lúa trong cánh đồng của Bô-ô. Nơi xa kia, thật vượt ra ngoài giới hạn đó, trên núi xa kia, là nơi Đa-vít với cái ná đã bắn sư tử ngã xuống đất, kéo chiên ra khỏi miệng nó. Đó phải là nơi mà Giô-suê đã đứng với thanh gươm tuốt ra, người chiến binh không biết sợ hãi của dân Ta, đã chia đất, và ban nơi kế nghiệp này cho chi phái Giu-đa, là dòng dõi chúng ta.” Và những việc khác, Giô-sép phải giải bày với nàng những gì đã xảy ra như thế nào.
Và rồi không nghe tiếng nào phía sau nữa, ông phải quay lại nhìn, xem thử nàng còn ngồi trên tảng đá không. Khi quay lại, Giô-sép thấy gương mặt xinh đẹp của nàng hướng nhìn lên trời, Giô-sép không hỏi gì nữa, bởi vì Ngôi Sao phản chiếu lại qua đôi mắt nàng. Giô-sép biết nàng đang nhìn thấy điều gì đó. Nàng nhìn Giô-sép, và nói, “Giô-sép, anh có để ý Ngôi Sao kia không?” Giô-sép nhìn lên và ngạc nhiên nói, “Anh đã không để ý đến Nó trước đây, em yêu à.” “Ồ, nó đã đi theo chúng ta từ khi mặt trời lặn. Em đã chăm chú nhìn Nó. Nó phải có ý nghĩa gì đấy, bởi vì em đang có cảm giác tuyệt vời nhất.” Anh em biết, đôi khi Đức Chúa Trời làm những sự việc giống như thế cho dân sự Ngài, tỏ cho chúng ta thấy một Ánh Sáng, hay cách nào đấy để chúng ta có thể biết Ngài ở gần và Ngài đang hiện diện. Cho dù thế gian nói hay làm gì đi chăng nữa, Ngài vẫn ở đó, và mọi việc sẽ tốt đẹp. Ngài thật sự làm chứng nó trở lại bởi Đức Thánh Linh để chúng ta có thể cảm thấy Điều đó.
Giô-sép có thể nói điều gì đó như, “Ma-ri à, em biết điều gì không? Anh chưa bao giờ thấy hạnh phúc trong đời khi anh đi khắp nơi vì chính quyền Rô-ma; Tuy nhiên anh chưa bao giờ thấy hạnh phúc như ngay giờ này, và anh không biết tại sao. Dường như có một sự Thiêng liêng bao phủ thành phố nhỏ bé này tối nay, ở đó chúng ta đi rong chơi khi còn trẻ, trở lại của tuổi thiếu niên.”
Con đường đi qua phương Đông, cách đó hàng trăm dặm, các vị đạo sĩ (Magi) đã lên đường rồi. Họ đã thấy Ngôi Sao Ngài, và đang đến để thờ phượng Gói Quà bé nhỏ của Đức Chúa Trời mà Ngài đã ban xuống cho thế gian. Chỉ một lát sau đó, thế gian sẽ nhận lãnh Món Quà vĩ đại nhất mà nó từng nhận lãnh, một Món Quà nhỏ bé được bao bọc lại, Món Quà Giáng sinh bé nhỏ đầu tiên đã từng được bao phủ khắp thế gian. Đức Chúa Trời đã bao phủ Nó lại. Tôi muốn cắt ngang ý mình mà nói điều này. Điều vĩ đại nhất đã từng được bọc lại trong xác thịt con người đã được bao bọc Nó, Đức Chúa Trời chính Ngài đã bao phủ chính mình Ngài trong Món Quà Giáng sinh và ban xuống cho thế gian.
Tại sao người ta đã từ chối Nó? Tại sao họ không thể thấy điều đó? Tại sao họ quay lưng với Nó? Tại sao họ không cần Nó? Lý do cũng giống như họ không cần Nó tối nay. Nó không được trao cho họ theo phong tục họ thông thường được trao. Đó là lý do Nó bị từ chối đêm nay, là vì Nó đã không được trao cho dân sự theo phong tục họ thường nhận những món quà. Nhưng Đức Chúa Trời đã gói Món Quà của Chính Ngài. Ngài phải có quyền làm điều đó; Ngài là Đấng đang ban cho Nó. Ngài có quyền bọc Nó lại bằng bất cứ cách nào Ngài muốn. Không có ý nghĩa quan trọng gì khác dù nó thế nào, Ngài phải có quyền làm điều đó, bởi vì Ngài là Đấng đang ban cho Món Quà.
Đọc các tài khoản trong...
Món Qùa Gói Kín Của Đức Chúa Trởi.